Dầm mưa

(Quocchien242) Mình lại hâm rồi. Đang đi tự nhiên dở chứng muốn… trú mưa. Thế là khóa xe để đấy rồi sang bên kia đường đứng trú dưới hàng hiên bé tẹo của nhà người ta. Chỗ này gọi là dốc La Pho. Ngày xưa mình gọi nó là dốc Ngọc Hà, bởi nó đi vòng qua khu vườn rộng trồng nhiều hoa đẹp lắm. Ngày xưa ý, mình có đi nhiều, biết nhiều đâu. Nên cứ nói cầu thì bảo Long Biên, hoa Đào thì bảo Nhật Tân mà hoa nói chung thì cho rằng chỉ ở Ngọc Hà mới có. :)) Mãi sau này mới biết nó gọi là La Pho – có trời mới biết vì sao lại có cái tên gọi kì lạ vậy.

Tắm mưa có cái hay. Dầm mưa có cái hay. Mà trú dưới hiên nhà nhìn trời mưa cũng rất hay. Nhìn thấy nhiều biểu cảm của con người lắm. Có người thì vội vội vàng vàng đi nhanh để tránh ướt, có người thì áo mưa che kín mít và dính bệt cả vào thân. Có người trần trụi lao vào màn mưa không dù, không nón. Có người từ tốn như tận hưởng trời mưa. Có người khép nép, lo sợ mỗi khi có tiếng sấm hoặc 1 lằn sét nhá lên. Thú vị, thú vị lắm. 

Đứng trú mưa thì không có nhiều việc để làm, chỉ đứng thôi, mọi ngôn ngữ, cử chỉ được tiết giảm xuống mức thấp nhất. Vì vậy mà suy nghĩ và cảm xúc mới được thể mà miên man trôi nổi bất tận. Nghĩ về công việc, nghĩ về cuộc sống, nghĩ về tính cách và những dự định của mình. Vốn ai cũng nghĩ con đường rồi sẽ thẳng tắp, rõ ràng lắm. Nào biết càng đi càng dài, càng ngoằn nghèo, rối rắm. Nhưng mà không thừa đâu nhé. Cuộc sống là những trải nghiệm. Tất cả những gì ta gặp phải đều rất có ích, dù ít dù nhiều. Bằng vào đó, ta lớn lên từng ngày, hiểu thêm mỗi ngày. Như hôm nay chẳng hạn, mình hiểu ra 1 điều – tắm mưa thì rất thích, ngoại trừ việc phải chuẩn bị thật nhiều quần áo để mà thay.

:))

- Nguyễn Quốc Chiến,
Trong 1 ngày mưa hâm dở.

No comments:

Post a Comment