(Quoccchien242) Cuộc đời đó, có bao lâu? Thực sự có được bao lâu? Anh ra đi khi còn chưa đến một nửa đời người, chưa có được một cái gì của riêng mình cả. Luôn là những trách nhiệm, lo toan và những gánh nặng. Dường như chưa bao giờ Anh được thực sự sống theo cách mình muốn. Lúc nào cũng "cố gắng" để làm vừa lòng người khác - bố mẹ, anh em, bạn bè... Giờ Anh đã nằm xuống, gửi về cho đất, cho mây trời và "ánh trăng". Cầu chúc Anh sang một thế giới mới bình an hơn, được sống thật với chính mình hơn và những điều tốt đẹp sẽ đến với Anh một cách xứng đáng.
Anh đã mất vào buổi tối tháng Tư,
Trong một tai nạn bất ngờ và đau đớn.
Anh ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ,
Để biết bao bạn bè sửng sốt khi nhận tin.
Buổi sáng sớm, Cháu còn chào Bác qua ban công,
Hai Bố Con còn gặp nhau nơi đầu ngõ.
Anh nhoẻn cười rất tươi cùng hàng xóm,
Và trò chuyện với đồng nghiệp chốn văn phòng.
6h tối, vẫn gọi điện về nhà -
Bảo: "Mẹ cứ ăn cơm, tối nay Con về muộn".
8h rồi, Anh còn đùa vui cùng chúng bạn,
Rồi đi về, một mình, chẳng cùng ai.
Sao không về luôn, mà đi thêm đoạn nữa?
Để gặp tai nạn quá đột ngột vậy Anh!
Lúc Anh mất chẳng ai ở kề bên,
Chỉ kẻ thủ ác và những người không quen biết.
Đêm hôm đó, mình Em bên linh cữu,
Những giọt nước mắt không kìm được cứ rơi.
Đau xé lòng Em lắm, Anh ơi,
Ông trời, sao bất công với Anh tôi vậy?!.
Cuộc đời Anh có biết bao phiền muộn,
Bao nhiêu lần phải gồng mình đối chọi với thế gian.
Bao nhiêu lần được thực sự sống cho bản thân,
Hay cứ phải trở thành một ai khác?
Anh chẳng bao giờ biết giận một ai,
Buồn bực lắm cũng chỉ nhíu mày một, hai cái.
Suy nghĩ nào cũng vì Mẹ, vì Cha,
Vì Em trai, rồi Em dâu và cả Cháu nữa.
Anh có một tình yêu từ 10 năm trước,
Thêm nữa vài mối tình nhỏ vắt vai.
Quá ngắn ngủi, để gia đình biết đó thật sự là ai?
Chỉ biết đến giờ, Anh vẫn đi về lẻ bóng.
Đến tối về, lại ăn cơm và chơi đùa với Cháu.
Rồi đoc sách, cầm điện thoại đến khuya,
Có nhiều hôm, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Anh thích ghi nhật ký nhiều lắm,
Bao nhiêu sổ rồi, chẳng biết còn cất ở đâu.
Đôi khi đó là những trang giấy viết dài,
Hoặc lắm lúc chỉ vài dòng suy tư vụn vặt.
Trời sinh Anh, với rất nhiều cảm xúc,
Nhưng có lúc cũng thật bốc đồng.
Bao giờ cũng nhoẻn miệng cười vang,
Cả khi trong tâm tư còn bộn bề, ngổn ngang nhiều nỗi.
Anh hiền lành, nội tâm là như vậy,
Nhưng sẵn sàng "xù lông" để bảo vệ Em.
Sẵn sàng làm mọi thứ để cho Em,
Kể từ ngày ấu thơ, đến trưởng thành vẫn vậy.
Mẹ thương Anh vì bao điều khó nói,
Mà Em thì ích kỷ khi ghen tị với Anh.
Rồi vô tâm, chẳng thực sự ở bên Anh,
Những khi mà Anh cần Em nhất!
Mỗi ngày qua, Em vẫn dằn vặt và hồi tiếc,
Từng góc nhà, ngõ phố hay con đường mình đã đi.
Bao kỷ niệm từ mấy chục năm qua,
Cứ trào dâng, sống động và hiện hữu...
Anh đi nhé, thôi đừng luyến lưu nữa,
Việc ở nhà, hãy cứ để Em lo.
Bố Mẹ già, có các Em và Cháu ở đây,
Dù biết rằng, chẳng bao giờ được như Anh vậy.
Cuộc đời đó, với bao điều vất vả,
Những nặng lòng, ưu tư theo Anh khắp thế gian.
Không còn nữa, một thế giới mới đã sang,
Đó là giải thoát, là siêu linh anh nhỉ?!...
Bình yên anh nhé,
R.I.P, my brother - Nguyễn Quốc Thắng, 12-04-2016
Anh vẫn còn sống trong lòng những người yêu quý anh.
Kết thúc của kiếp này, để mở ra một kiếp khác.
Mong anh được bình an, hạnh phúc và toại nguyện.
Em trai Nguyễn Quốc Chiến,
Cùng toàn thể gia đình, bạn bè, người thân - mến đưa anh.
No comments:
Post a Comment