(Quocchien242) Hơn 10 năm trước,
trong tâm trạng của một sinh viên mới ra trường đầy mơ mộng, anh chọn cho mình
nickname là “bautroixanh21” – cái tên đầy cảm xúc của dân “Khối C”. Tôi soạn tập
truyện và thơ này để dành tặng cho anh, mong anh bình an ở một phương trời mới,
cuộc sống mới.
Em
còn bé lắm, cứ ngoạc miệng ra khóc, anh dỗ mãi không được. Vừa thấy mẹ về, anh
nói ngay: “Mẹ ơi, con hát hết các bài rồi mà em chẳng chịu nín”…
Năm…
Mẹ
đi làm, hai anh em ở nhà trông nhau. Anh rủ mấy cậu bạn sang nhà chơi đánh bài.
Em đứng một bên xem. Đến khi mẹ về, em líu lô mách: “Mẹ ơi, anh Thắng ở nhà
hông chịu khọc bài. Cứ chơi tú lơ hơ”…
Năm…
Hồi
bé, em ở quê nhiều hơn, anh thì cứ lâu lâu mới được về thăm em một lần. Nhớ đợt
ấy, hai anh em ở nhà bác một tuần rồi, mà bác vẫn chưa có thời gian đưa cháu về
thăm bà nội. Anh buồn lắm, bảo em: “Ngày mai lên Hà Nội rồi, anh muốn về nhà bà
quá!”. Em nói: “Em vẫn nhớ đường. Thỉnh thoảng bác vẫn đèo em đi đi về về mà”.
Thế là, hai thằng trẻ con dắt díu nhau đi bộ hơn bốn cây số về nhà bà. Vừa đi vừa
lang thang khắp nơi, vào trường học, nghịch đống rơm. Báo hại bác về không thấy
đâu, hoảng hốt đi tìm cháu khắp nơi. Mãi sau, hàng xóm mới gọi điện thoại báo:
“Hai thằng nó về nhà bà rồi nhé”…
Năm…
Thuở
nhỏ, anh không thích chơi những trò của con trai như song phi hay đá ống bơ.
Anh hay rủ bọn em chơi nhẩy dây, nhẩy lò cò. Chúng nó trêu anh như con gái, thế
là anh không rủ nữa, chỉ loanh quoanh chơi trong nhà, hoặc đứng ngoài cổ vũ em
đá bóng. Có lần em ham quá, kéo nhau toạc cả quần đùi. Bố đã vứt đi rồi, anh
nghĩ thế nào lại nhặt về, tỉ mẩn lấy kim chỉ ra khâu. Xong rồi đem khoe. Em
chưa kịp mừng thì bố nhìn thấy quát cho một trận. Anh buồn lắm, còn em chỉ lặng
thinh, chưa hiểu gì cả…
Năm…
Anh
cứ hay bị lũ bạn học trêu chọc, chúng nó thách anh cởi trần chạy đá bóng ngoài
đường, nhưng anh không thích. Lắm lúc em bực mình cũng phản đối chúng nó mà
không được. Thấy vừa giận, lại vừa thương anh. Trong tâm hồn non nớt ấy, bắt đầu
có suy nghĩ rằng mình phải bảo vệ anh thật nhiều…
Năm…
Không
đá bóng, đá cầu với lũ bạn thì anh chuyển sang đọc truyện hoặc chơi game. Thật
kỳ lạ, dù anh có “trốn” vào đâu em cũng tìm được. Gọi là tìm được, nhưng thể
nào cũng bị anh dụ dỗ vào chơi cùng đến tối mịt lúc nào không hay...
Năm…
Mình
được mẹ đưa đi ăn cưới bác. Trong lúc người lớn còn mải mê ăn tiệc và chuyện
trò, thì hai anh em lang thang trong sân. Gặp lũ trẻ con khác, chẳng nhớ nói
qua lại chuyện gì, chúng nó định bắt nạt em. Thế là anh lao ra tả xung hữu đột,
vừa đánh vừa kêu ầm ĩ. Người ta nhìn thấy chạy ra can. Có người mắng cả anh mà
đâu biết, anh chỉ đang bảo vệ em mình…
Năm…
Hè
năm lớp 8, bố bắt em ở nhà học bài cả ngày, chiều mới cho đi đá bóng. Tối về lại
làm bài tập tiếp. Anh thấy vậy, phản đối: “Nó học suốt cả ngày rồi, tối phải
cho nó nghỉ chứ. Bố cứ bắt nó học suốt làm sao được!”. Em cảm động, mà đâu có
nghĩ, chính anh còn phải học nhiều hơn. Vì nhà nghèo, nên bố mẹ muốn cả hai anh
em phải nỗ lực học hành thật tốt. Sang năm sau, em tiến bộ vượt bậc, môn nào
cũng xuất sắc, thể thao thì luôn giữ vị trí chủ chốt trong cả đội bóng lẫn đá cầu.
Thi tốt nghiệp, điểm cao chót vót. Anh tự hào nhiều lắm…
Năm…
Anh
thi đỗ vào trường cấp 3 Chu Văn An nổi tiếng, nằm ngay bên Hồ Tây thơ mộng. Anh
học “Ban C”, trong lớp bao nhiêu người thì từng ấy quyển sổ thơ. Thơ viết nhiều
lắm, về bao nhiêu đề tài. Rồi còn cả những chuyến đi tham quan, dã ngoại tìm hiểu
lịch sử, đền chùa nữa. Em yêu thích truyện sử cũng qua những tài liệu, tản văn
anh mang về. Lớp chỉ có 4 chàng trai, còn lại là nữ hết, thế mà để chuẩn bị cho
giải bóng đá nữ của trường, anh dù không biết gì về bóng đá cũng ra sức hò hét
như huấn luyện viên kiêm cổ động viên thực sự. Chuyện này về sau, mẹ còn kể lại
suốt…
Năm…
Tối
mùa Hè nóng quá, lũ trẻ tụi mình hay thích đứng tán gẫu dưới gốc cây Si đầu ngõ.
Thế rồi hứng chí lên, 4, 5 thằng rủ nhau đạp xe vòng quanh Hồ Tây. Đường đi khi
ấy chưa đẹp như bây giờ đâu, nhiều lúc phải đi vòng tít ra đường lớn, rồi mới
quành vào sát mép hồ được. Em nhớ, ngồi sau xe anh chở, đến đoạn Lạc Long Quân,
bị ve đái cho đầy mặt…
Năm…
Em
đang học cấp 3, còn anh là sinh viên đại học. Hồi ấy, em ngẫu nhiên học cách
làm thiệp thủ công của bạn, rồi về dậy lại anh. Anh khéo tay lắm, làm vừa nhanh
vừa đẹp hơn em. Sau này, lại còn sáng tạo ra thêm nhiều mẫu mới nữa. Tết năm ấy,
mấy anh em làm được rất nhiều thiếp để đi bán giao thừa quanh khu vực Hồ Gươm.
Một cái thiệp 2.000 đ, được tặng một cái thiệp con có chữ “Chúc mừng năm mới”
và 200 đ tiền lì xì. Hết giao thừa, tổng kết bán được hơn 1 triệu tiền hàng. Cả
lũ mừng khấp khởi…
Năm…
Em
đi thi đại học, vào tận trường Công nghiệp thi, nên ở nhờ nhà bác. Ngày thứ nhất
làm bài không tốt, em buồn chán lắm. Gọi điện về nhà bảo: “Hay là mai em bỏ,
không đi thi nữa?!”. Thế là 9h tối, anh thuê xe ôm từ nhà lên rủ em đi uống
café khuyên nhủ. Được anh động viên, em không bỏ cuộc, hôm sau làm bài tràn đầy
tự tin. Kết quả cuối cùng, em đủ điểm đỗ vào trường Thương Mại như mình mong muốn…
Năm…
Thuở
sinh viên, anh rất ham hoạt động tình nguyện. Anh là thành viên tích cực của Hội
chữ thập đỏ quận Đống Đa, ngày ấy phối hợp với Hội chữ thập đỏ Úc triển khai dự
án tuyên truyền về HIV/AIDS. Bạn bè gọi anh là “Mr Bao cao su” vì lúc nào anh
cũng có thể nói về chủ đề đó mà không ngại ngần gì cả. Rồi anh lại còn làm Bí
thư Đoàn thanh niên cụm mình. Đây có lẽ là giai đoạn hoạt động sôi nổi nhất của
Đoàn phường Phúc Xá. Hơn chục năm trôi qua, mà còn rất nhiều người ấn tượng về
thời gian ấy…
Năm…
Lễ
bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Anh đang thích một chị, thế là bắt em 3 giờ sáng dậy,
cùng anh lọ mọ lên tận chợ hoa Quảng Bá mua 100 bông hồng đi tặng. Hôm đó,
phòng chật ních người, mà tất cả đều sửng sốt khi anh em mình luỵnh quỵnh bê
hoa vào, chẳng biết chị ấy có được cộng điểm vì bạn bè quá sức nhiệt tình không
nữa.…
Năm…
Anh
chuẩn bị đi làm, bố mua xe máy để anh đi. Nhưng hóa ra, em lại biết đi trước, rồi
dậy anh tập xe. Còn chưa thạo, thế mà anh đã “cả gan” lấy xe chở bạn đi chơi.
Chị ấy được dịp “tim đập chân run” đến tận tối…
Năm…
Đến
lượt em chuẩn bị tốt nghiệp. Em chủ quan đi lang thang trên đường, nghĩ qua đợt
thi đại học rồi xem lịch bảo vệ luận văn cũng được. Đang đi đến Phạm Văn Đồng
thì anh hớt hải gọi điện: “Lên trường mau, bạn gọi bảo em đến lượt bảo vệ rồi
mà gọi 2, 3 lượt sao không tới?”. Hai anh em tá hỏa đi xin lỗi thầy cô, rồi vội
vã đi in slide, tài liệu… Cuối chiều hôm ấy, hầu như chưa chuẩn bị được mấy, em
vẫn thuyết trình xong. Chắc thông cảm vì đây là người cuối cùng, nên thầy cô
cũng châm trước, không hỏi khó…
Năm…
Em
đi làm, anh nhường xe cho em đi, vì anh chỉ làm việc ở văn phòng, còn em làm
kinh doanh nên phải đi lại nhiều. Hồi đấy, em vô tâm, chẳng bao giờ nghĩ, anh
đi làm bằng phương tiện gì. Chỉ lo cho mình thôi. Công việc của em có lắm thăng
trầm, có lúc thành công tột đỉnh, có lúc thất bại ê chề. Lúc nào, anh cũng lặng
lẽ ở bên, khi thì khen ngợi, khi thì hỏi han không ngớt. Em va vấp và dần trưởng
thành hơn…
Năm…
Anh
bắt đầu phải đi lại nhiều. Thế là cứ thỉnh thoảng, em lại làm xe ôm đón đưa anh
từ nhà tới công ty, ra bến xe, rồi lại đưa về. Anh em dù ít nói chuyện với
nhau, nhưng quan tâm thì không bao giờ thiếu…
Năm…
Em
trải qua một đợt sóng gió trong công việc. Tâm trạng rơi vào cảm giác chán chường,
cứ lang thang hết ngày này sang ngày khác. Anh lại ở bên khuyên nhủ, và động
viên bố mẹ kiên nhẫn với em…
Năm…
Anh
có những sự thay đổi cả về công việc và cuộc sống. Bố không hài lòng và hay
xích mích với anh. Em cũng không ủng hộ, nhưng lo lắng cho anh nhiều hơn. Nên
luôn đứng ra hòa giải và thanh minh cho anh bằng mọi cách…
Năm…
Anh
thích chơi đồ công nghệ. Điện thoại có cả rổ, cái nào chán không dùng lại cho
em. Có cái thích quá thì “gạ gẫm” em đi mua, tiếng là mua cho em, nhưng thực ra
anh cũng khoái lắm đấy…
Năm…
Anh
dẫn một cậu bạn thân về ở trọ nhà mình, cùng với cậu em họ đang học đại học ở Hà
Nội nữa thế là nhà tự dưng có 4 thằng con trai. Vừa đủ một bộ, nên tối nào mấy
anh em cũng rủ nhau chơi bài tính điểm. Chả mất tiền đâu, thằng nào thua thì đi
dọn dẹp rồi mai phục thù. Chỉ vậy thôi mà vui phải biết…
Năm…
Em
mê nghề đào tạo, muốn khởi nghiệp riêng. Anh khẳng định rằng: “Em cứ làm đi,
khó khăn đâu để anh lo. Anh sẽ nuôi công ty cả 6 tháng đầu”...
Năm…
Nhưng
sóng gió cũng bắt đầu từ đấy. Công việc của anh không còn thuận lợi, một loạt
những yếu tố nẩy sinh nặng nề ngoài dự tính. Cả mấy anh em cùng loay hoay đối
chọi. Em mới lấy vợ, bạn vừa nghỉ việc ở công ty. Từng đồng vốn phải chắt chiu,
từng công việc nhỏ cũng phải nắm lấy. Đó là năm khó khăn nhất của anh em mình!…
Năm…
Anh
kiên cường chống chọi. Lần nào em hỏi cũng chỉ cười nhẹ: “Không sao. Mọi thứ vẫn
trong tầm kiểm soát”. Em chủ quan, hay vì niềm tin vào anh quá lớn nên tự nhủ:
“Ừ, không sao đâu. Khi nào cần, cứ bảo em nhé”…
Năm…
Em
có con trai, cậu nhóc lớn dần lên đem lại nhiều tiếng cười trong nhà. Anh dù vẫn
độc thân, nhưng quý cháu lắm. Đi đâu làm gì, cứ về đến nhà, câu đầu tiên là gọi:
“An ơi, An đâu rồi?”. Có hôm về muộn, 10 giờ tối còn mò lên bế cháu xuống phòng
chơi nửa tiếng rồi mới cho lên ngủ. Bù lại, cháu cũng thích bác, có hôm hai bác
cháu nằm đọc sách im thin thít. Cháu cầm ngược sách, có sao đâu, đằng nào thì
cũng không biết chữ, chỉ xem hình thôi mà…
Ngày…
Em
đi dậy về muộn. Như thường lệ, ăn uống tắm rửa xong là lên phòng chơi với vợ
con. Khi chuẩn bị đi ngủ, mẹ hớt hải chạy lên: “Con ơi, anh bị tai nạn rồi. Mau
mau đi sang bệnh viện xem anh thế nào. Mẹ sợ quá”. Em động viên: “Mẹ cứ bình
tĩnh, để con xem sao”. Đêm hôm đó, chỉ có mình em ở bên anh, mọi thứ đã trở nên
quá muộn…
Ngày…
Mỗi
một góc đường, một con người, một cảnh vật sao mà thân quen thế. Dường như anh
vẫn còn hiện hữu ở đâu đây. Em quay cuồng chạy khắp nơi để lo việc cho anh, mỗi
người một ý kiến, lắm lúc thật là mệt mỏi và dễ cáu bẳn. Đêm nào cũng trằn trọc
không ngủ được đến tận hai, ba giờ sáng. Anh về nhiều lần trong giấc mơ em.
Tươi tỉnh, cười rất nhiều, mà sao em lại khóc không ngừng nhỉ? Ôm anh vào lòng
như ôm một đứa nhỏ. Thấy thương anh nhiều lắm anh ơi…
Ngày…
Rồi
thì cảm xúc cũng dần lắng xuống. Em bình tâm hơn. Sáng nay pha ấm trà và hai
anh em mình ngồi nói chuyện. Không cần phải giảng Pháp đâu, vì anh tín tâm hơn
em, trí tuệ sáng suốt hơn em và cả tính cách cũng ôn hòa hơn em, nên không cần
nói anh cũng hiểu hết. Em chỉ nhắc lại một vài chuyện cũ để anh yên tâm. Hãy
bao dung, tha thứ tất cả anh nhé. Ra đi thật nhẹ nhàng, đừng luyến tiếc. Gia
đình và công việc rồi sẽ ổn thỏa thôi. Mọi người sẽ mạnh mẽ hơn, đoàn kết hơn.
Anh cũng thế, sang thế giới mới, cuộc đời mới hãy thật bình an, sống theo cách
mà mình thực sự muốn. Chắc chắn những điều tốt đẹp sẽ đến với anh…
Gửi
thư tới bầu
trời xanh. Để anh mãi tươi trẻ như tuổi 21. Như bông hoa hướng dương
dõi về nguồn sáng. Và bay lên hòa mình vào ánh trăng.
Mong
anh an giấc, hồn nhiên…
Hà
Nội, tháng 5 năm 2016.
Viết
cho anh trai yêu dấu trọn đời.
-
Nguyễn Quốc Chiến,
No comments:
Post a Comment